Chữ của tiếng Anh là phát minh mới chưa đầy 300 năm: Vài sự Kiện minh chứng

Nhiều người cho rằng tiếng Anh đã phát triển trong quãng thời gian hơn 1.400 năm. 

Đây là truy vấn từ Goole: 

Tài liệu cổ nhất trong tiếng Anh là gì?

Văn bản tiếng Anh cổ nhất trong Thư viện Anh? - Thời trung cổ...

Ví dụ quan trọng sớm nhất về tiếng Anh là bộ luật của Vua Æthelberht xứ Kent (trị vì khoảng 589–616), nhưng tác phẩm đó chỉ tồn tại trong một bản thảo (Textus Roffensis), được thực hiện vào những năm 1120.


Tìm trên google:

Tài liệu cổ nhất trong tiếng Anh là gì?
Theo đó, họ viết một bản thảo được cho là vào thế kỷ 12 (năm 1120), trong đó nội dung nói về năm  589–616 có bộ luật được viết bằng tiếng Anh. 

Bản thảo đó từ đâu? Không ai biết! 
Thực ra, chưa từng có cổ vật nào vào thế kỷ thứ 6 -7 có chữ tiếng Anh, mà là chữ Runic.

Giấy có thể làm giả, nhưng đồ cổ thì khó hơn. Hãy tin vào cổ vật, đừng vội tin vào giấy được cho là cổ.

Đây là chữ Runic khá giống với chữ được cho là tiếng Anh Cổ:


Cổ vật có chữ đó, chứ không phải chữ của ngôn ngữ Anh.

Và đây là thông tin về những bản văn được lấy từ thư viện Anh: 


Họ nói rằng không chắc chắn xác định được niên đại cho những bản giống với bản viết tay năm 1120 (hình trên).

Nguồn: Văn bản tiếng Anh cổ nhất trong Thư viện Anh? ( The oldest English writing in the British Library?)

Như vậy, nguồn gốc của tiếng Anh là chưa rõ ràng!

Vì vậy, phải điều tra theo phương pháp hiện đại mà các chuyên gia tìm kiếm sự thật lịch sử thường dùng, đó là sự kết hợp các tài liệu lịch sử và phương pháp giống kiểu trinh thám.

Vài sự Kiện minh chứng cho thấy Tiếng Anh là ngôn ngữ khoảng 200 năm

1/ Chữ J và chữ U

Bảng chữ cái Latinh cổ ở thế kỷ 15 - 16 không có chữ I và chữ J, và thậm chí nhiều chữ khác nữa. Thời đó, chữ I là viết tắt của 3 âm tiết hợp lại chứ không phải như bây giờ.

Chữ J, U, V cũng có vấn đề thành 1 bộ chủ đề. Tuy nhiên chữ J và chữ U là rõ ràng nhất để thấy. 

Về chữ J và chữ U: 


Theo đó, chữ J vào thế kỷ 17 mới chỉ là phụ âm mà thôi. 

Kết quả nữa: 

Họ nói rằng: chữ J, G, U, W, Y, Z, cũng thiếu trong bảng chữ cái Latinh cổ. 

Bảng chữ cái Latinh cổ tiếng Anh cho đến thế kỷ 18 vẫn chưa có chữ J:


Theo các nhà nghiên cứu và khảo cổ, thì các văn bản và bảng chữ cái và niên đại in ấn từ thế kỷ 15 và 16 chưa có chữ J và chữ U.

Đặc biệt vấn đề chữ J chưa từng tồn tại vào thế kỷ 15, 16, 17, trong những bản chữ cái Latinh cổ cho tiếng Anh, cho nên có câu hỏi: 

Chữ "J" không tồn tại trong tiếng Anh cho đến năm 1633. Shakespeare qua đời năm 1616. Tên thật của Juliet là gì?

Đó là câu hỏi cực kỳ chua chát với những học giả cho rằng tiếng Anh có lịch sử phát triển trong quãng thời gian hơn 1.400 năm.

2/ Kinh thánh và chữ J

Kinh thánh xứ Wales được cho là đã được dịch vào năm 1588. 

Nhiều người cho rằng có những cuốn Kinh thánh cổ, nhưng phải đến giữa thế kỷ 18 hoặc thậm chí thế kỷ 19, chữ 'J' mới được sử dụng trong các ngôn ngữ trên khắp châu Âu, bao gồm tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Hà Lan, tiếng Đức, tiếng Thụy Sĩ, tiếng Tây Ban Nha và tiếng Tây Ban Nha,  Ý. Điều này đặt ra câu hỏi về tính xác thực của các bản thảo được cho là có niên đại hơn thế kỷ 18 hoặc 19, trong đó có chứa chữ 'J' một cách bí ẩn.

Kinh Thánh được dịch sang tiếng Anh vào thế kỷ 16 lại có chữ J, viết chúa Jesus. Trong bản dịch Kinh Thánh có đầy đủ các chữ cái Latinh. Đây là điều sơ hở của những kẻ làm giả kinh thánh cổ. 

Nó là giả cổ, nhưng nội dung của Kinh Thánh có thật không lại là vấn đề dài dòng.

Như vậy, Kinh Thánh được tạo ra tại thời điểm đã có chữ J, U. Nghĩa là Kinh Thánh không cũ, nó chỉ mới được tạo ra gần đây, khoảng thế kỷ 18 - 19 mà thôi.

Tòa thánh Vatican, nơi được cho là lưu trữ nhiều bí mật do giáo hội công giáo thu thập từ nhiều quốc gia trong gần 1 thiên niên kỷ, trong đó có Kinh Thánh. 

Như vậy có ít nhất 1 hàng giả tại nơi được cho là thư viện lưu trữ bí mật quan trọng (Tòa thánh Vatican).

Chính giáo hội công giáo đã cử những linh mục đi khắp thế giới, trên danh nghĩa là truyền bá phúc âm của tôn giáo, để rồi họ dần dần thay đổi ngôn ngữ chữ viết của quốc gia đó. Trước khi chữ viết của 1 quốc gia chuyển mình sang cái chết, để thay thế bằng ngôn ngữ khác, thì "họ" cùng với các linh mục hợp tác thực hiện xâm lược, và tạo ra chiến tranh. Điều này dễ thấy nhất là ở Việt Nam, khi mà Tây Phương dùng cae văn hóa và vũ lực xâm chiếm quốc gia Việt Nam.

Điều nhục nhã là chúng ta lại gọi chữ mà kẻ thù ban cho "phúc âm" là chữ quốc ngữ! Nhưng có lẽ đó là thời vận có thể bỏ qua sự nhục nhã khi mà mọi thứ đã tan nát sau sự tàn phá của chiến tranh.

3/ Mâu thuẫn về sự kiện lịch sử của Pháp bá đạo cùng với các sự kiện khác

Theo các trang về lịch sử: 
Tiếng Anh bị ảnh hưởng bởi người nói tiếng Pháp sau thế kỷ 16. Nhưng sau đó, làm thế nào để chúng ta giải thích tiếng Anh trước đó? Ngoài ra, Nhà chinh phục William đã xâm lược nước Anh cách đây một nghìn năm, đến từ Pháp (1066).  Đến đầu 1071, William đã gần như kiểm soát hầu hết nước Anh, mặc dù một vài cuộc nổi loạn còn xảy ra cho đến khoảng 1088.
Nếu họ sử dụng tiếng Pháp thì ai sẽ đọc và viết bằng tiếng Anh?

Pháp nó bá đạo vậy, thì sao lại để người Anh có chữ viết riêng? Nên nhớ rằng, Pháp đã từng làm mất chữ quốc ngữ thực sự của Việt Nam sau khi rút quân. Và mục dích thực sự của chiến tranh không hoàn toàn là chiếm đoạt tài sản, thị trường, nhân lực, mà là mưu đồ sâu hiểm hơn

Cho nên mới hỏi: ai sẽ đọc và viết bằng tiếng Anh?

Trên thực tế, tiếng Pháp là ngôn ngữ của tầng lớp trí thức và được sử dụng trong các văn bản pháp luật cho đến thế kỷ 17 và 18. Vậy nếu họ dùng tiếng Pháp thì ai lại viết bằng tiếng Anh?

Thêm những sự kiện căn bản: 
  • Vào thế kỷ 18, người ta chủ yếu đọc và viết bằng tiếng Pháp trong khoảng 200 năm.
  • Các luật sư thời đó đại diện cho Giáo hội và được coi là những kẻ bắt bớ. Thuật ngữ này vẫn được sử dụng cho đến ngày nay.
  • Tiếng Anh không phải là ngôn ngữ chính được sử dụng trong các văn bản và văn bản pháp luật trong thời kỳ này. Thay vào đó, tiếng Pháp được sử dụng rộng rãi trong các thủ tục tố tụng, văn bản và sách.

Sự kiện khác gây mâu thuẫn: 
  • Kinh thánh King James, một cuốn Kinh thánh tiếng Anh nổi tiếng, được cho là đã hoàn thành và xuất bản vào năm 1611. Tuy nhiên, điều này đặt ra một vấn đề vì mọi người đang đọc và viết bằng tiếng Pháp trong thời kỳ này.
  • Tiếng Anh không được chuẩn hóa cho đến thế kỷ 18 và không có từ điển tiếng Anh được chuẩn hóa cho đến 200 năm trước. Điều này làm dấy lên nghi ngờ về việc làm thế nào Kinh thánh King James có thể được dịch sang tiếng Anh cách đây 400 năm mà không có ngôn ngữ chuẩn.?????
Quan trọng nữa: 
"Đạo luật xứ Wales" năm 1535 tuyên bố rằng chỉ được sử dụng tiếng Anh tại các tòa án xứ Wales. Điều này có vẻ mâu thuẫn khi cho rằng ở London, ngôn ngữ được sử dụng trong các tòa án là tiếng Pháp cho đến ít nhất là vào thế kỷ 17. Vì vậy, làm thế nào họ có thể thực thi việc chỉ sử dụng tiếng Anh ở xứ Wales nhưng lại sử dụng tiếng Pháp ở London?

Sử dụng lập luận này, nó giống như nói rằng người Đức đã sử dụng tiếng Pháp vào thế kỷ 15 trong khi hướng dẫn người Áo sử dụng tiếng Đức. Hoặc nói rằng người Mỹ nên sử dụng tiếng Anh trong khi người Anh nên sử dụng tiếng Nga.

Sự khác biệt trong các ghi chép lịch sử này cho thấy có thể có sự thao túng hoặc thông tin sai lệch về lịch sử của nước Anh và xứ Wales, đặc biệt là về cách sử dụng ngôn ngữ và sự phát triển của tiếng Anh.

Ý nghĩa gì với việc xác nhận ngôn ngữ Tiếng Anh là mới ?

1/ Ai kiểm soát quá sẽ khứ điều khiển tương lai. Ai kiểm soát hiện tại sẽ kiểm soát quá khứ. — George Orwell, 1984

Những cuốn sách lịch sử vẫn có đọ tin cậy của nó. Nhưng muốn biết được độ tin cậy cao hay thấp thì lại phải từng đọc qua nhiều quển sách lịch sử  thậm chí là ngụy tạo. 

Lịch sử thời nay sẽ đương đầu với vấn đề: "Lịch sử, tiểu thuyết hay khoa học?"

Nếu bạn nhận được cuốn lịch sử được cho là cổ hơn 300 năm, viết bằng tiếng Anh, hãy xem xét lại nội dung. Vì đó là cuốn tiểu thuyết lịch sử.

Chúng ta, cả vài thế hệ, đều đã bị lừa mà không hề hay biết. Vậy thì những gì chúng ta cảm thấy hài lòng (sung sướng) trong thời đại này phải được xem xét. Liệu rằng cái sướng này vẫn là đang bị lừa không?

Việc xem xét này cũng dẫn đến xem xét sự khổ của người thân, của hàng xóm, cho đến nhân loại. Đời có đúng là bể khổ không? Đó là định luật? 

Nếu không, thì phải có kẻ kiểm soát. Kẻ đó là ai? 

Lịch sử không thay đổi, chỉ bị kiểm soát. Cho nên nói: 

Ai kiểm soát quá khứ sẽ điều khiển tương lai. Ai kiểm soát hiện tại sẽ kiểm soát quá khứ. — George Orwell, 1984

Nô lệ cao nhất là kẻ nô lệ không biết mình đang làm nô lệ. Đó là sự cay đắng của người nghèo khó làm nô lệ.

Nhưng người giàu có có phải là nô lệ hay không? 

Thế nào là tự do? 

Hàng loạt những vấn đề sẽ đảm bảo con người không bao giờ thất nghiệp khi tìm kiếm sự thật, tìm kiếm con đường đi cho cuộc đời khó hiểu này.

Thêm vài câu hỏi nữa, bạn sẽ nghĩ đến tác phẩm Tây Du Ký.

Bởi vì Tây Du Ký kể về hành trình đi tìm một con đường cho chúng sinh.

Ý chí tự do sẽ đặt ra câu hỏi: chẳng lẽ tôi (chúng ta) phải như thế trong vài chục năm cho đến chết à? 

Nếu con được tạo ra từ ý đồ của Tạo Hóa, thì sao Tạo Hóa lại làm như vậy?

2/ Điều khiển tương lai

Vẫn là câu nói cũ: 
Ai kiểm soát quá khứ điều khiển tương lai. Ai kiểm soát hiện tại sẽ kiểm soát quá khứ. — George Orwell, 1984

Như vậy: Ai điều khiển được tương lai của mình là người đó không bị kiểm soát. 

Phải tìm ra được lịch duyệt của tổ tiên đàng hoàng mới có thể có một tương lai tốt đẹp theo ý muốn. 

Nếu ngày hôm nay không có ngày mai, thì lịch sử không có thần khí làm nên sinh mệnh lịch sử. 
Ngày mai sẽ trở thành ngày hôm qua trong tiến trình thời gian. Vì vậy, muốn điều khiển được tương lai, chúng ta phải không được để bàn tay Tà Trị kiểm soát trong ngày hôm nay, ngày mai, ngày hôm qua, và tất cả những ngày hôm qua.

Tất cả những ngày hôm qua chính là lịch sử. 

Như vậy, lúc này có thể thẳng thừng mà nói: chỉ riêng cuốn sách lịch sử, dù có đúng đắn, có luận thuyết hay, nhưng chưa đủ để điều khiển tương lai. Nhưng phải có lịch sử như một điều kiện cần thiết. 

Vậy mấu chốt là gì? Như đã viết ở trên: "phải không được để bàn tay Tà Trị kiểm soát trong ngày hôm nay, ngày mai..." 

Tà và Chính sẽ quyết định có ngày mai hay không. Chữ Nho, Chính gồm thiên, địa, nhân, nhưng Nhân lấy chuẩn mực trước sau (ví như lãnh đạo).

Tà là bất Chính, tức là không Thiên, Không Địa, cũng không Nhân, hoặc là loạn xạ, xiêu vẹo cho Thiên, địa Nhân. Đã thế thì sao xác định được ngày mai? Đó là Tà. Tôi định nói về chữ Tà theo Văn Tự (chữ quốc ngữ của ta) nhưng có lẽ dài. Nếu bạn muốn hiểu chữ Chính, có thể đặt câu hỏi ở phần bình luận.

Khi biết được sự thật về tiếng Anh như một ngôn ngữ của "bậc Anh Chị áp đặt luật chơi" cho thế giới, chúng ta không cần gọi là Anh, cũng không cần sùng bái dân Anh (Chị) nữa.

3/ Là manh mối và là tiêu chuẩn để tìm kiếm sự thật lịch sử

Tim kiếm sự thật lịch sử chính là tìm kiếm các manh mối về địa danh "Tartary" hay là Tartaria.

Nghiên cứu lịch sử nghiêm túc trong 10 năm gần đây chính là nghiên cứu về Tartaria.

Bạn có thể biết được lịch sử khá chính xác trong 100 năm gần đây, nhưng hơn 100 năm trước từng tồn tại một sự bá đạo của Tartaria trong lịch sử, mà các cuốn sách lịch sử phương Tây và phương Đông đều xóa bỏ. Các công trình kiến trúc,  các tài liệu, bằng chứng về Tartaria hiện nay trải khắp trên thế giới, trong đó có cả ở Việt Nam.

Nghiên cứu lịch sử chính là nghiên cứu Tartaria trước tiên. Phương pháp nghiên cứu Tartaria không đơn thuần dựa vào các cuốn sách lịch sử, mà là dựa vào phương pháp của thám tử điều tra. Vì vậy, khi có căn cứ rằng Tiếng Anh là ngôn ngữ mới khoảng 200 năm, thì sẽ giảm bớt và loại trừ được nhiều thông tin nhiễu trong việc điều tra.

Kết luận: nhiều hơn một vài

Ở trên chỉ là một vài sự kiện minh chứng rằng Tiếng Anh không phỉa là ngôn ngữ cũ, nó ra đời chỉ mời đây tầm 200 năm. Từ khi tiếng Anh được chuẩn hóa trong từ điển, ngữ pháp. Và  thế kỷ 19, chữ 'J' mới được sử dụng trong các ngôn ngữ trên khắp châu Âu. 

Từ thế kỷ 19 đến nay, nhiều lắm cũng chỉ 224 năm mà thôi. Chữ viết tiếng Anh có được khoảng 200 đến 300 năm gần đây mà thôi.

Những thám tử bên Mỹ và châu âu, châu á dùng nhiều sự kiện và lập luận hay hơn nhiều so với bài viết này. Họ đã viết nên những cuốn sách nghiên cứu Tartaria - cũng chính là nghiên cứu lịch sử nghiêm túc nhằm tìm kiếm sự thật. 

Tiết lộ: Có 1 số quyển sách chứng minh rằng tiếng Anh được tạo ra có một ý đồ phục vụ cho thời đại kỹ thuật số. Nó là ngôn ngữ thuận tiện cho người viết nên chương trình của máy tính, nhằm phát triển công nghệ thông tin thời đại mới - thời đại toàn trị bởi độc quyền công nghệ.

Phát âm tiếng Anh có trước, từ rất lâu rồi, chữ mới có sau, chữ xuất hiện khoảng 200- 300 năm gần đây.
Các chữ trong ngôn ngữ Anh là do một chương trình toán học mã hóa tạo ra, giống như một phát minh.

Mọi chữ viết đều có thể được phát minh từ máy tính siêu hạng nếu tạo ra quy tắc phát âm. Tiếng Anh, và các chữ khác do các linh mục của giáo hội công giáo một thời khó quên cũng vậy - họ đã đi khắp nơi để đổi thay chữ viết trên danh nghĩa là truyền bá phúc âm.

Phúc hay họa? 

Người ta sẽ nói rằng giáo hội công giáo dó là phúc nếu có lợi cho họ. Ví dụ như lịch sử và văn hóa đầu thế kỷ 17 của Việt Nam be bét, chẳng ai biết chữ ngoài tầng lớp giàu có cả, và học chữ là điều xa sỉ. Sau đó có một thứ gọi là "Phúc Âm" từ giáo hội công giáo đến và được truyền bá, tạo ra thứ mà chúng ta gọi là chữ quốc ngữ như ngày nay.

Đó là lý lẽ bên "Tây Phương" giáo biện hộ cho sự xâm chiếm văn hóa của mình, và họ coi đó là cái Phúc của VN chứ Họa gì đâu.

Nhưng đó là quan điểm dựa trên nhận định: Trước thế kỷ 17, Việt Nam nghèo cả về vật chất lẫn tinh thần, đói kém và mù chữ trên diện rộng. 

+ Có thể "họ" nói đúng thế. Nhưng bản tính con người Việt nam luôn vất vả và chịu khó vươn lên thoát nghèo chứ đâu thể nghèo suốt mấy trăn năm sau cái thời được gọi là nghìn năm bắc thuộc?

Trong trường hợp này, phải xem xét khả năng rằng họ đã tàn phá khắp thế giới vào thời kỳ phục hưng. Trên danh nghĩa là Phục Hưng, nhiêu nhiều nhà nghiên cứu lịch sử cho rằng đó là thời kỳ Phạt Hưng, thời kỳ đen tối và hắc ám trong lịch sử. Hai chữ Phục Hưng là lừa đảo.

Thời kỳ phục hưng vào thế kỷ 15 có thể là thời kỳ hắc ám trong lịch sử mà người ta phải tìm ra sự thật. Họ đã tàn phá các quốc gia, và sau đó xuất hiện như kẻ cứu thế. Trên danh nghia là Phúc Âm ban truyền, nhưng kỳ thực là Họa Âm.

+ Và có thể họ nói sai. Giáo dục vẫn được truyền bá khắp cho dân chúng, và chữ viết vẫn được các ông thầy đồ do chế độ của triều đình phân bổ. Các kỳ thi tuyển chọn hiền tài vẫn được tổ chức thường xuyên. Lúc này, họ đến ban bố thứ Phúc Âm nhảm nhí và vẫn được coi là Họa Âm.

Câu hỏi đặt ra: Chữ quốc ngữ thực sự của Việt Nam xưa kia trước thế kỷ 17 thực ra là loại chữ nào? 

Đây là vấn đề không khó nếu không có bàn tay của Bá Quyền nhúng vào các quan điểm lịch sử. 

Khi đó, các học giả nếu đề ra nhận định gần sát với sự thật, thì lại đụng phải 1 chữ gọi là Hán do Bá Quyền chế định. 

"Họ", bên Trung Quốc, coi hầu hết người dân Trung Quốc ngày nay là người Hán, có gốc gác Hoa Hạ thượng đẳng. Và theo đó, chữ của họ là chữ Hán. 

Hán là một nhận định áp đặt cho người dân Trung Quốc, trong khi Trung Quốc có nhiều dân tộc hỗn tạp, và chỉ có chưa đầy 30% nói được thứ tiếng Bắc Kinh (được coi là tiếng chuẩn của tiếng Trung).
Vậy thì làm sao mà bảo rằng hầu hết là Hoa Hạ thượng đẳng nói tiếng Hán?

Chính vì thế mà đã có sự áp đặt ra thuật ngữ: từ Hán Việt, chữ Hán Nôm. Học giả Hà Văn Thùy từng nghiên cứu cho thấy: không có cái gọi là từ Hán-Nôm.
Đại khái là ông ta đúng, nhưng 10% nội dung các nghiên cứu vẫn ẩn chứa âm mưu về Hán Nô. Hoặc có thể ông ấy bị lừa từ các bằng chứng giả mạo, những tài liệu giả mạo do bên Trung Quốc chế tác.
Nhưng nhận định: Không có cái gọi là “Từ Hán Việt” là chính xác.

Chữ Quốc Ngữ của Việt nam xưa kia là gì? Tôi đã cố gắng dò tìm trong sự đàn áp của internet, và thấy rằng trên Facebook (nơi bị đàn áp khá mạnh) có nhận định hợp lý. Chữ Quốc Ngữ của Việt nam xưa kia là Văn Tự. Chỉ 2 chữ Văn Tự mà thôi. Đó là nhận định của nhóm người ẩn danh trên Facebook: Những Quy-Luật Chính-Trị Trong Sử Việt

Nếu là Phúc thì không phải là Họa, nếu là Họa thì cần tìm cách tránh. Vì vậy để "Điều khiển tương lai" cho thế hệ sau gồm con cháu chúng ta, thì cần tiếp tục tìm hiểu về khoa học tìm kiếm sự thật và lịch sử chân chính. TÌm ra sự thật lịch sử phải trải qua việc truy tìm Tartaria. Nghĩa là phải rõ được mảng khuất của lịch sử Tartaria từ thế kỷ 13 (hoặc 15) cho đến đầu thế kỷ 20 trước...

Post a Comment

Previous Post Next Post
Đọc tiếp: